Những đứa hèn như mình thường có lợi thế là chẳng mấy khi nhức đầu.
Ai nói gì đều thấy có mặt đúng, vì mình biết diễn giải lời họ theo suy luận của họ.
Hiếu thắng là khái niệm đáng khinh bỉ bởi nó bộc lộ sự bon chen ít nhiều mang tính thâm hiểm.
Trên đời này không nhiều nhân vật tuyệt đối. Bởi, đã tuyệt đối thì chỉ có ngài chứ không có đứa
Ác như (có thể) Đoàn Văn Sáng hay hiền như (quan niệm lâu nay) cô Tấm thì cũng chỉ là chuẩn mực ác/thiện trong tình huống cụ thể.
Nên hèn, như trên nói, có lợi ở chỗ dễ bao dung với những động tác vỗ ngực kiểu “trên có trời, dưới có tao”.
Nhưng, trong thảo luận, tranh luận, khẩu chiến, cãi vã, thậm chí tốc váy mấy hôm nay về một sản phẩm tinh thần cá nhân, cái sự hèn đầy kiêu hãnh của mình dường như bị sỉ nhục.
Bởi có một số lý lẽ của tiến trình từ thảo luận tới tốc váy ấy chỉ có thể gọi tên bằng một chữ tởm.
Nuốt lại bãi đờm của đứa khác, hình như chỉ thiêng liêng với những cặp đôi yêu nhau…
Trần Tuấn






